Phương Nguyễn
- Language: en_US
- Phone: (SSG) - LTVXQ - 299
- female
- Married
Kinh Tứ Thập Nhị Chương Trên đường giáo hóa, một hôm vào buổi sáng, đức Phật một mình mang bát đi khất thực trong thôn. Tại thôn ấy có một người Bà-la-môn, vì đệ tử của ông đã theo Phật qui y quá đông, nên khi thấy Phật ôm bát đi khất thực, ông liền đi theo sau Phật và gọi tên Phật chửi mãi. Đức Phật vẫn im lặng đi, Phật im lặng chừng nào ông càng tức chừng nấy. Đến đầu đường ông chạy đến trước chận Phật lại, ông hỏi: - Sa-môn Cù-đàm, Ngài có điếc không? Đức Phật trả lời: - Không. - Ông không điếc tại sao ông không nghe tôi chửi? - Có nghe. - Nghe sao ông không trả lời? Đức Phật dùng thí dụ nói: - Giả như nhà ông có lễ lớn, sau buổi lễ thân nhân ra về, ông đem quà tặng, nếu những người ấy không nhận thì quà đó thuộc về ai? Người Bà-la-môn đáp: - Tôi tặng, người ta không nhận thì về tôi chớ về ai. Phật bảo: - Cũng thế, ông chửi mà ta không nhận thì lời chửi đó đâu có dính dáng gì đến ta. Người Bà-la-môn đành im lặng trở về. Đức Phật bị người ta chửi mà vẫn điềm đạm. Khi người ấy tức quá nhịn không nổi, hỏi Ngài có điếc không mà làm thinh thì Ngài đáp là Ngài nghe. Nhưng tại sao không cãi? Vì Ngài nghe mà không nhận, cũng như người đem quà tặng chúng ta, nếu chúng ta không nhận thì của đó đâu có dính gì với chúng ta và quà đó vẫn còn nguyên là của họ. [email protected]